Cửa viện bảo tàng bị mở ra, một bóng người khoác áo đen dùng một tư thế quái dị đi tới.
"Xin chào, hiện giờ viện bảo tàng đã đóng cửa rồi, muốn tham quan xin hãy quay trở lại vào ngày mai." Kiều Khôn liếc nhìn người tới một cái liền biết người này không phải người tầm thường, nhưng hắn vẫn dứt khoát biểu lộ thái độ không chào đón.
Quy củ của viện bảo tàng rất đơn giản, ban ngày khi mở cửa thì ai cũng có thể vào than quan, nếu như có duyên với đồ trong viện bảo tàng thì có thể mang đi.
Nhưng một ngày nào đó trong tương lai, nếu người có duyên không cần món đồ nó nữa, món đồ trưng bày đó sẽ tự mình quay trở lại trong viện bảo tàng.
Đến buổi tối, nơi này cũng hoan nghênh một ít người tới, có người tới giao những vật đủ giá trị cho viện bảo tàng, có người mang đồ giá trị cao hơn để trao đổi đồ trong bảo tàng.
Viện bảo tàng này đã tuân thủ quy tắc này trăm ngàn năm mới để dành được nhiều vật trưng bày mạnh mẽ như vậy.
Có điều người có tư cách tới vào buổi tối đều là nhân vật lớn được viện bảo tàng chú ý, bóng đen đột nhiên xuất hiện này không nằm trong phạm vi được viện bảo tàng hoan nghênh.
"Tôi chỉ muốn hỏi một vài vấn đề." Ôn Văn điều khiển con rối, dùng âm thanh khàn khàn nói.
Biểu cảm Kiều Khôn lạnh nhạt: "Tôi đã nói nơi này đóng cửa rồi, xin phép không tiếp đón."
Ôn Văn ở phía sau con rối nhíu mày, sau đó dùng giọng nói uy hiếp âm u nói: "Cậu trả lời tôi, chúng ta sẽ hòa bình với nhau, nếu như cậu cố ý không muốn trả lời thì tôi phải ép hỏi thôi."
Ở trên người Kiều Khôn, Ôn Văn không cảm nhận được siêu năng lực, cũng không cảm nhận được hơi thở siêu năng quá mạnh ở gần đó, vì thế mới muốn uy hiếp.
Cho dù uy hiếp thất bại, cùng lắm anh từ bỏ con rối này chạy trốn mà thôi.
Sắc mặt Kiều Khôn âm trầm, giống như bị lời uy hiếp này chọc giận, phẫn nộ nói: "Ông tưởng nơi này là nơi nào?"
Con rối ác ma dựng thẳng ngón tay, khàn khàn nói: "Vấn đề thứ nhất... đây là nơi nào?"
Kiều Khôn có chút sửng sốt, tức giận trên mặt cũng biến mất, thì ra người này ngay cả nơi này là nơi nào cũng không biết, như vậy thì không cần phải quá nghiêm túc.
Vì thế Kiều Khôn khuyên nhủ Ôn Văn: "Tôi là phần tử trí thức, không muốn làm những chuyện bạo lực, vì thế hiện giờ chỉ cần ông rời đi thì tôi sẽ bỏ qua hành động bất kính của ông!"
"Hơi thở trên người cậu chỉ sợ ngay cả người siêu năng cảnh giới Thăm Dò cũng không bằng, có tư cách gì bỏ qua cho tôi?" Con rối tiếp tục hung hăng nói.
Thật ra nửa đêm chạy vào căn cứ của người ta, còn uy hiếp như thế là Ôn Văn đuối lý, có điều vì muốn tìm được manh mối của Ôn Duệ, Ôn Văn cũng không quan tâm được nhiều như vậy, cho dù phải dùng vũ lực cũng muốn ép hỏi ra chút tin tức hữu dụng.
Huống chi được xem là một siêu thợ săn, Ôn Văn cũng không biết tới chuyện viện bảo tàng này, chứng tỏ nó là một nơi không có hộ khẩu, không có hộ khẩu thì tự nhiên không có nhân quyền.
"Mày nói tao ngay cả người siêu năng cảnh giới Thăm Dò cũng không bằng?" Biểu cảm Kiều Khôn lạnh băng, cả người trở nên cực kỳ vặn vẹo.
Con rối ác ma lùi về sau một bước, Ôn Văn thông qua con rối ác ma cảm nhận một chút, vẫn không phát hiện trên người Kiều Khôn có siêu năng lực, vì thế gật đầu.
"Đám người siêu năng ngu xuẩn bọn mày chỉ là lũ ngu mượn nhờ tài năng thiên phú để thăng cấp chính mình, có tư cách gì đánh đồng với bọn tao!"
"Bọn tao là..."
Nói được phân nửa thì Kiều Khôn dừng lại, có một số việc hắn không có tư cách nói với người ngoài.
Ôn Văn có chút thất vọng lắc đầu, đang nói phân nửa sao lại ngừng lại chứ, vốn tưởng có thể thu hoạch được chút tình báo, có điều khi Kiều Khôn nổi giận khi nãy, Ôn Văn cảm nhận được áp lực khó tả, chỉ sợ người này không dễ đối phó như thoạt nhìn.
"Người siêu năng là lũ ngu mượn nhờ tài năng thiên phú để thăng cấp chính mình, không có tư cách đánh đồng với bọn chúng..."
"Từ những tin tức này thì bọn họ ít nhất cũng là một tổ chức, mà tổ chức này thăng cấp chính mình không phải dựa vào thiên phú như người siêu năng, mà là nhờ vào thứ khác, như vậy Ôn Duệ có phải là thành viên của tổ chức này hay không?"
"Lời vừa mới nói ra tựa hồ đã chạm trúng thần kinh của hắn, nhưng trong tình huống đó hắn cũng chỉ trách móc mình mà thôi, lẽ nào hắn không thể dễ dàng ra tay?"
Thông qua một câu nói ngắn ngủn, Ôn Văn đã lấy được một chút tin tức hữu dụng, vì thế anh quyết định tiếp tục hỏi tiếp.
"Nếu như không dựa vào thiên phú, vậy bọn mày làm sao so sánh được với người siêu năng chứ?"
Nghe thấy lời Ôn Văn, sắc mặt Kiều Khôn trở nên âm u, hắn biết mình đã tiết lộ một ít tin tức, nếu tin tức này bị truyền ra thì sẽ có ảnh hưởng nhất định tới tương lai sau này của mình ở trong tổ chức.
Im lặng một giây lát, sau đó Kiều Khôn nói với Ôn Văn: "Không bằng để tao trả lời mày một vấn đề khác."
"Nơi này là viện bảo tàng bí ẩn, ngoại trừ kho hàng của Hiệp Hội Thợ Săn thì nơi này chính là viện bảo tàng quý hiếm thứ thiệt hàng đầu liên bang, mỗi món đồ trưng bày đều có giá trị không dưới vật thu nhận cấp Tai Nạn!"
"Thậm chí bản thân viện bảo tàng này chính là vật thu nhận cấp Tai Biến!"
"Vô số nhân vật lớn muốn tới nơi này một lần mà không được, hiện giờ mày có tư cách tới nơi này, hẳn phải là may mắn mới đúng."
Không thể vô cớ ra tay với khách là một trong những quy tắc của viện bảo tàng, vì thế nếu hắn muốn diệt trừ Ôn Văn thì cần phải làm cho Ôn Văn xúc phạm quy củ nơi này, mà tham lam chính là động lực tốt nhất.
"Mỗi món đồ đều có giá trị cao hơn cấp Tai Nạn..."
Cho dù là Ôn Văn, nhìn thấy những món đồ bày la liệt kia cũng không khỏi thở gấp, thế nhưng anh nhanh chóng tỉnh táo lại, nếu những món đồ kia dễ mang đi như vậy thì sao chỉ có một mình Kiều Khôn trông coi chứ?
Có điều những thứ khác tạm cho qua, nhưng khối hổ phách hươu cao cổ kia sao có thể là thật.
Sau khi vất bỏ lòng tham, Ôn Văn hỏi Kiều Khôn vấn đề mình quan tâm nhất: "Vấn đề kế tiếp, ngươi có biết một người tên là Ôn Duệ hay không?"
"Ôn Duệ... Ôn Duệ!"
Kiều Khôn trừng to mắt, nhìn Ôn Văn từ trên xuống dưới, giống như đang nhìn sinh vật quý hiếm.
Ôn Văn giật mình, Ôn Duệ quả nhiên có liên quan với nơi này, mà Kiều Khôn biết được tung tích của Ôn Duệ!
"Mày biết chuyện gì, xin hãy nói cho tao biết."
Kiều Khôn đảo quanh Ôn Văn vài vòng, trong mắt tràn đầy dò xét, trong tổ chức của bọn hắn, Ôn Duệ đứng ở bậc thượng cấp, nếu Ôn Văn có liên quan với Ôn Duệ, hắn thật sự không dám làm gì Ôn Văn.
"Tao không có nghĩa vụ phải trả lời vấn đề gì cả, hiện giờ tao phải đóng cửa rồi, mày còn không chịu rời đi thì chính là quy phạm quy tắc của viện bảo tàng, tao sẽ không khách sáo nữa đâu."
Không dám đối phó Ôn Văn, lại nhìn Ôn Văn không vừa mắt, Kiều Khôn chỉ có thể đuổi Ôn Văn đi.
"Hãy nói ra chuyện mày biết, bằng không... tao sẽ đánh vỡ cái bình sứ này!"
Ôn Văn đứng trước một bệ trưng bày, uy hiếp Kiều Khôn, anh nghĩ rằng trực tiếp tấn công Kiều Khôn có lẽ sẽ gặp nguy hiểm, vì thế muốn dùng vật trưng bày để uy hiếp Kiều Khôn.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo